Ring ring
Wap đọc truyện, sách hay miễn phí cập nhập mỗi ngày
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Bốn phía tĩnh lặng vô cùng…

Tôi cho rằng sẽ không nhận được đáp án từ anh ta, nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp ấy vang lên:

“Bởi vì em vô tư vô lo.”

“… Cái gì?” Tôi quả thật nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

“Bởi vì em vô tư vô lo.” Anh ta lại nói, ngừng một chút rồi bổ sung, “Lại còn bệnh đãng trí quá trầm trọng.”

Cái gì với cái gì???

Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng anh ta đã không cho tôi cơ hội: “Thôi được rồi, em phải về rồi. Bọn họ đang nhìn chúng ta.”

Tôi quay đầu lại, quả nhiên Ân Khiết đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc.

Tôi đành xám xịt mặt nói lời tạm biệt với anh ta.

Trên đường về, tôi vắt óc suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm. Vô tư vô lo, bệnh đãng trí, mấy lời này là đang nói tôi “2”! 0

Ân Khiết tò mò hỏi tôi: “Vừa nãy cậu với phó giám đốc nói chuyện gì thế?”

“Mình hỏi anh ta vì sao trước đây không ưa mình.”

Ân Khiết càng hiếu kỳ: “Anh ấy nói không?”

“Có.” Tôi gật đầu, u buồn làm phiên dịch viên cho cô ấy: “Anh ta nói mình quá “2”!”

0 “2” (phiên âm "er"): từ lóng dùng để chỉ những người quá ngốc nghếch, làm việc không dùng tới đại não, hoặc đại não có cũng như không =)) Nói chung là không có ý gì tốt cả. Có thể dùng cụm từ “Thiếu iot trầm trọng” như của Việt Nam />





*****************************

Chương 26


Chuyển ngữ: Sahara

Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục “thiếu i ốt” như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?

Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.

Tôi gõ cửa: “Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé.”

“Đợi chút.”

Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.

Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?”

“Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em.”

“Vì vậy?”

“Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra.” Anh ta dịu giọng nói, “Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi.”

“…” Tôi còn biết nói gì đây???

“Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?”

“Vì sao?”

“Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc.”

“…”

Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.

Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: “Lâm Tự Sâm, tạm biệt.”

Anh ta bỗng nhiên gọi: “Nhiếp Hi Quang, quay lại.”

Tôi lại chạy trở lại: “Sao thế?”

“Bức tượng lão Phúc0 đặt trên bàn làm việc của tôi có phải là của em?”

0 Sản phẩm tượng đất vùng Vô Tích (Giang Tô, TQ), hình em bé ôm hoặc cưỡi kỳ lân, có liên quan tới một điển cố, dùng để cầu an lành, cầu phúc.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng thế, có người nói em phải biết nắm bắt mẫu thuẫn cốt lõi, lần trước lúc ở ga tàu về Tô Châu em bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cho nên đã mua một bức tượng bán gần trạm xe lửa. Mười lăm đồng thôi. Không cần cảm ơn em đâu.”

“À, đúng rồi.” Tôi bổ sung, “Bức tượng đó là để treo trong xe ô tô, không phải để anh bày trên bàn làm việc.”

Anh ta nhìn chằm chằm tôi: “Mua lâu như thế sao giờ mới đưa cho tôi?”

“Lúc ấy, vết thương bữa đại tiệc kia của em vẫn còn chưa lành nha.” Một bữa cơm đã ngốn hết sạch tháng lương của tôi rồi anh biết không?

“Vết thương nghiêm trọng vậy sao? Biết thế lẽ ra nên nói sớm với tôi, tôi sẽ không quên mang tiền.” Lâm Tự Sâm bỗng nhiên cười, ném cho tôi một cái lọ nhỏ: “Sản phẩm ba không 0. Có dám dùng hay không?”

0 sản phẩm ba không: không có ngày tháng sản xuất – không đảm bảo chất lượng – không rõ nơi sản xuất

Tôi theo phản xa giơ tay ra tóm lấy: “Đây là cái gì?”

Thứ trong lòng bàn tay tôi là môt cái lọ nhỏ màu xanh biếc, làm bằng ngọc bích nhưng chạm vào lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái lại hoàn toàn ấm áp, hình như vẫn luôn được nắm trong tay ai đó.

Tôi mở nắp ra xem, một mùi hương thoang thoảng xông lên mũi.

“Thuốc đông y, dùng để bôi vết thương ngoài da.”

“A?”

“Mấy cái vết thương ngoài da của em có thể dùng cái này để điều trị. Rất hiệu quả.”

“Cảm ơn.” Tôi bỗng nhiên không biết nói gì cho phải, “Thật ra cũng không đáng lo, sẹo cũng mờ dần rồi.”

“Nói thì nói vậy, nhưng mà cái bộ dạng này của em, làm sao tôi đưa đi ra ngoài được?”

Cái gì mà đưa ra ngoài với không ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn anh ta. Còn nữa, sao anh ta lại bày ra cái bộ dạng xoi mói bắt bẻ tôi như thế?

Lâm Tự Sâm đưa cho tôi một bức thiệp mời màu hồng phấn.

~~~ http://saharavuong.wordpress.com ~~~

“Tiệc cưới – của – bạn – của phó giám đốc Lâm??? Chính là cái cô gái lần trước thét chói tai khiến cậu bị ngã???” Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi miếng táo đỏ thẫm.

“Đúng thế. Anh ta nói cô bạn đó lần trước đi ngang qua Tô Châu, tới đưa thiếp mời, kết quả nhìn thấy mình đứng ở cửa sổ, quá hoảng sợ, hình như cô ta mắc chứng sợ độ cao… A, táo này ngon quá.”

Tôi khen quả táo một câu, rồi lại tiếp tục: “Phó giám đốc Lâm nói là cô ấy vẫn rất áy náy, cho nên mời mình tham gia hôn lễ, tổ chức ở Thượng Hải vào ngày tết tây… Mình có nên đi hay không?”

Ân Khiết nói: “Đương nhiên phải đi rồi. Ăn cơm không mất tiền vì sao không đi chứ. Í, chắc cậu không cần phải đưa phong bì đâu nhỉ?”

Tôi mơ hồ nói: “… Chắc là không đâu??? Haizz … dù sao cái này cũng không phải vấn để trọng tâm.”

“Thế vấn đề là gì?” Ân Khiết nhảy từ trên giường xuống, nhanh tay mở cái thiệp mời: “Cậu xem. Ở đây viết tên cậu và tên phó giám đốc Lâm, vậy nghĩa là cậu không cần tặng quà cưới! Mà này, hình như tên cậu là mới được viết thêm vào???”

“Chắc chắn rồi. Người ta vốn dĩ đâu có quen mình.”

“Cũng đúng. Dù không phải tặng quà cưới cũng vẫn phải đi. Cậu trang điểm đẹp một chút, đợi quay về phòng của cậu rồi từ từ tìm quần áp hợp chút nha. Mục tiêu, ăn không mất tiền.”

Sao tôi lại có cảm giác cô ấy còn hào hứng hơn cả tôi thế?

“Trời ơi, lại nói tiếp vấn đề cậu và phó giám đốc cùng đi dự tiệc cưới đi.” Ân Khiết cảm thán: “Cái này gọi là trong hoạn nạn gặp được chân tình nha. Sớm biết cậu nhảy lầu có thể khiến phó giám đốc thay đổi cái nhìn thì cậu nên nhảy từ lâu rồi mới đúng.”

Tôi trừng mắt: “Nếu như bảo cậu nhảy từ tầng hai xuống rồi thăng chức cho cậu, cậu có chịu không hả?”

Ân Khiết đắn đo: “Thăng bao nhiêu?”

“…”

Tôi quyết định phớt lờ cô ấy.

~~~

Chuyện tiệc cưới tôi vẫn chưa trả lời Lâm Tự Sâm thì tôi đã bất ngờ nhận được một quả bom hồng khác.

Chính là một cái email của lão đại gửi tới.

“Dưa Hấu, ngày mồng hai tháng giêng cậu có ở trong nước không? Trước và sau kỳ Giáng Sinh chắc là được nghỉ rồi phải không? Lão nương sắp kết hôn rồi. Nếu như về nước rồi thì nhất định phải tới dự, nếu ở nước ngoài thì phải gửi phong bao về đấy!!! Số điện thoại ở Thượng Hải của mình đây 159xxxxxxxx. Nhớ phải liên lạc lại nhé. Cái đồ nhà cậu, xuất ngoại rồi liền không liên lạc gì bạn bè nữa…”

Cuối thư còn kèm theo một hàng biểu tượng khuôn mặt hung tợn lông mày dựng ngược.

Tôi choáng váng đọc lại một lần nữa, vẫn không hiểu cái gì mà nước ngoài với lễ Giáng Sinh, mờ mịt bấm dãy số điện thoại kia.

Điện thoại rất nhanh chóng có người nhận: “A lô! Xin chào, ai đấy ạ?”

“Mình, Dưa Hấu.”

“A??? Dưa Hấu chết tiệt kia!!! Rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho mình. Chờ chút, đây là số điện thoại trong nước? Cậu đang ở trong nước à???”...
Bình luận bài viết
↑↑ Cùng Chuyên Mục
» Nắng gắt - Cố Mạn - Phần 1
» Nắng gắt - Cố Mạn - Phần 2
» Nắng gắt -Cố Mạn - Phần 3
» Nói Yêu Em 7 Lần - Born
» Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Tags:
Game online Hay

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Chia sẻ
SMS Google Zing Facebook Twitter
Liên kết wap: Wap game
U-ON
DMCA.com Protection Status
robots.txt
1/2/136127
Lên đầu trang