Tiếng sét chói tai giữa bầu trời hư ảo.
Người đến từ một hành- tinh –bí- ẩn đó, thật thâm sâu khó lường. Chỉ vì một câu nói của anh ta, đã khiến cô- một loài người tiêu biểu- phải đơ mất 59’5 giây, tại giây thứ 60, cô mới cho phép mình… khép miệng lại, cô là con người… cô là con người. Dưới gầm bàn, một bàn tay ác nhân đang kéo gấu váy cô liên hồi, nhìn qua nhỏ bạn, cô trừng mắt, biết rồi biết rồi, giả câm giả điếc là được chứ gì? Cũng chẳng biết hai cốc kem này được đem tới bao giờ, ôi, chảy nước hết cả rồi, ghê quá!! Tất cả là vì anh ta… vì anh ta… cô thầm nguyền rủa 100 lần. Khi hành động “ dễ thương” đó được lặp lại lần thứ 99 trong não bộ, thì anh ta đã đứng dậy cáo từ “ Tôi đi trước” rồi dứt khoát đi thẳng. Cô ngẩn người tập hai. Mặc kệ cô bạn Lenki bên cạnh đang bla bla gì gì đó, cô chỉ ngồi im bất động… và bất động. Luyên thuyên một hồi lâu, cô bạn mới nhận ra mình đang “độc thoại”, thế là, kéo tâm hồn đang treo ngược cành cây của ai- đó về với thực tại, xuống globe cho tui nhờ: “ Niska, bà làm sao thế?” Cô chầm chậm quay qua, ngẩn người nhìn nó, thời gian bay vèo qua 5 giây, cô đột nhiên mếu máo: “ Anh ta… anh ta… hàng hiệu…” Bạn thân, là người chỉ nghe ta nói 1, nó hiểu đến 3, nên, thái độ của nó cũng lắp bắp không kém gì tôi: “ Hả??? Anh ta… anh ta… thật á?” Cô vật vờ đập mạnh đầu vào bàn , thay cho câu trả lời: “ Lúc anh ta đi ngang qua, tui ngửi thấy mùi hương… thế nhưng… tui thấy…. chiếc cúc ấy vẫn còn trên tay áo anh ta kia mà???” Cô thực sự rất thắc mắc, nhìn sững Ki, ai dè…. Nó bực mình quát cô, làm cô phải né ra xa nửa mét: “ Bà ngốc thế? Chả nhẽ bà nghĩ… một người như anh ta sau khi biết có người “ ăn cắp” chiếc cúc của mình sẽ vội vàng lục tung các thùng rác có mặt trên Trái Đất để tìm nó, hoặc giả nếu đã “ may mắn “ tìm thấy sẽ ngồi ở nhà may may vá vá, rồi mặc lại hay sao? Sao bà không nghĩ được rằng anh ta có rất nhiều loại áo hiệu basic ấy, hả, hả???”Lúc này, cô mới chán nản nằm bò ra bàn, “ ừ nhỉ” một cái rõ nhẹ, tui thông suốt rồi. Có khi nào, anh ta ôm mối hận đó… lén lút thuê xã hội đen âm thầm điều tra hung thủ, mà người đó lại chính- là- cô…. Rồi sau đó….. Ôi! Không phải chứ? Chỉ là một cái áo hàng hiệu mà cô chỉ được ‘’ diễm phúc’’ nhìn thấy một lần ở mấy tạp chí quốc tế thời trang thôi mà. Một không khí lạnh thổi vào trái tim nhỏ bé của cô, cái nóng lúc trước đâu rồi…. Cô …phải làm gì bây giờ đây? Lenki nhìn thấy bạn mình im lặng, không những thế, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi bất ngờ, hết xanh rồi lại đỏ, hết đỏ rồi lại tím, từ tím chuyển sang… toát mồ hôi, nó mới kề sát mặt cô thầm thì, làm cô suýt giật mình chết khiếp: “ Chả nhẽ bà nghĩ… anh ta sẽ quay lại siết nợ bà vì bà đã làm hỏng chiếc áo ấy?” Cô im lặng không nói, tiếp tục nằm ườn ra mặt bàn, chỉ đưa lên ngón tay cái biểu thị sự tán đồng, không hiểu sao cô lại nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ ta. Phen này…. Mình tiêu thật rồi… Khoảng thời gian sau đó, không biết cô đã trải qua như thế nào, cũng chẳng biết cô đã dùng phương thức gì để có thể leo đến tận giường ngủ của mình, chỉ nhớ rằng, một câu nói của Lenki đã khiến bầu trời lúc đó trở nên âm u hơn hẳn: “ Chắc chắn anh ta đã nhận ra bà, bởi vì bà cũng thường xuyên lui tới chỗ này, hơn nữa…. đầu tóc này giống hệt ngày trước. Nghĩa là, bà cũng để tóc thẳng xõa ngang vai, kẹp tóc màu xanh, hàng tóc mái đôi chỗ nham nhở,hơn nữa…. lại đeo kính Nobita gọng đen, bà nghĩ…. Có trường hợp nào… ngẫu nhiên như thế không?” Cô thề! Lúc đó, cô đã cảm nhận được… tiếng mưa ngoài kia…. lập tức nặng hạt….
Gió mang kí ức bay đến sắc họa mi.
Giây phút này, chắc hẳn người bạn thân nhất của cô đã đặt chân đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, một vùng trời hoàn toàn mới, một vùng trời thiếu bóng cô và những- cơn- mưa tháng mười một. Một ngày tồi tệ, nó đã lấy đi những kí ức hiếm hoi trong suốt 17 năm qua cô cố gìn giữ, nó vô tình đến thế! Trời vẫn mưa không dứt , cơn mưa bắt đầu nặng hạt, những tia chớp xé tan một khoảng khung lạnh giá. Cô không khóc, chỉ là, những giọt nước kia cứ vô tình tát thẳng xuống mặt cô, cổ cô, nhưng tại sao, cô giơ tay lau mãi cũng chẳng sạch, nó vẫn không chịu buông tha cô. Cuối cùng, cô bất lực, trong tiếng tí tách rơi, cô ôm mặt ngồi thụp xuống đường, bật khóc…
Nhớ về tháng Mười một của hai năm trước, lúc đó, cô và Lenki chỉ là những học sinh trung học cơ sở mang trong mình hơi thở tinh khiết, vô hình chung hòa quyện với không khí ẩm ướt của đất trời. Chiếc xe đạp ngày ấy có cô và Lenki băng qua những con đường làng gập ghềnh, chở đầy những ôm cúc họa mi trong veo đến kì lạ. Những ôm cúc dại trắng xốp, phập phồng theo từng vòng quay của xe đạp, sáng bừng phố xá. Bây giờ, cảnh vật vẫn y hệt như xưa, còn người thì đâu thấy? Phải chăng, chỉ mình cô ở đây, ở bàn số 12 mà họ vẫn thường ngồi để cùng nhau ăn những cốc kem tươi mát dù cho thời tiết có lạnh giá, chỉ một mình cô nhìn qua tấm kính trong suốt kia để tìm lại những khoảnh khắc đã vụt mất? Dường như, gió đã mang kí ức xưa cũ thổi thành những cánh hoa, những cúc họa mi cứ thế rơi lả tả xuống dòng đường in hằn dấu chân cô. Mùa đông năm ấy tràn ngập bên sắc họa mi, còn năm nay… “ Cộc! Cộc” Tiếng gõ bàn khô khốc vang lên dội thẳng vào trái tim cô, cô ngẩn người ngước lên… là anh ta… Đã hơn hai tháng rồi… vì mải lo nghĩ chuyện Lenki nên cô đã quên mất anh ấy, bây giờ gặp rồi, lại cảm thấy quá bình thản. Cô không cố che đậy đi những giọt nước mắt, vẫn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta, cũng chẳng biết tiếp theo anh ta sẽ làm gì cô, nên, tỏ vẻ đáng thương một chút cũng chẳng sao. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, và cũng tựa như rất gần, nó đủ để khiến cô cảm thấy loạn nhịp, anh ta mới kiên định lên tiếng, vẫn giọng nói khàn khàn đó: “ Tôi ngồi ở đây… được không…?” Từ đó về sau, những người khách quen tinh ý đã dần nhận ra một điều, một điều rất kì lạ ở dãy bàn số 12, một cô gái với bộ đồ đồng phục cấp ba có đôi mắt đỏ hoe ẩn dưới cặp kính gọng đen, một chàng trai với thần sắc thâm trầm khó đoán, hai người im lặng không nói, chỉ cùng nhau hướng về một điểm, nhìn về phía màn mưa trắng xóa ngoài kia, mỗi chiều đông…
Hoàng hôn. Cuộc nói chuyện không tưởng.
“ Em muốn đi tản bộ… cùng anh… được không?” Câu nói nhẹ bẫng tưởng chừng như không có trọng lượng vang lên trong không khí ồn ào náo nhiệt của một quán kem đông khách. Chỉ mình anh nghe thấy, giọng nói tựa như một trang giấy trắng mỏng manh ấy len lỏi vào sâu từng tế bào của anh, có lẽ, sau câu nói này, một chuỗi ngày dài sống vì quá khứ của cả cô, và anh… sẽ kết thúc.
Nắng chiều ít ỏi sau những ngày mưa tầm tã như rót mật trong từng đám mây trôi bồng bềnh trên cao, có lẽ chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn dần buông phía bên kia trời. Cô luôn thích hoàng hôn,và ghét bình minh, kì lạ! Cô tham lam hứng lấy những đợt gió mạnh mẽ ùa về, ép chân mình tiến về phía trước, buông thả từng ngọn gió cuốn mái tóc xõa dài khẽ bay bay, miệng ngâm nga một câu hát mà cô rất thích: không vì tôi yêu bạn, mà bây giờ bạn sẽ hiện ra ngay trước mắt tôi… Đằng sau không còn vang tiếng bước chân, cô bật cười tự trào, sẽ chẳng một ai tình nguyện chờ cô ở phía sau mãi mãi, con đường ẩm ướt này luôn chỉ còn mình cô. Cố ép những dòng lệ chực tuôn rơi vào trong, cô mới mỉm cười quay lại, bước dần về phía anh. Khi khoảng cách giữa cô và anh ở rất gần, thậm chí nếu ngước mắt lên, cô sẽ thấy hình bóng nhỏ xíu của mình phản chiếu trên đồng tử của anh, khóe miệng cô nhếch ra rộng hơn, nhìn anh chăm chú: “ Lenki thực sự rất đẹp, mái tóc xoăn tự nhiên luôn bồng bềnh, đôi mắt đen láy nhưng không tròn, cái miệng chúm chím hay cười. Chơi với nhau cũng được 12 năm, nhưng đôi lúc, em cũng thấy ghen tỵ với cậu ấy…” Cô cười cười, thôi nhìn anh, rồi ngội thụp xuống đất, kéo cả tay anh, ý rất rõ. Anh im lặng ngồi xuống, nhìn cô, cô đều biết.” Cậu ta thực sự rất lém lỉnh, em đã bị cậu ta lừa nhiều lần, nhưng em luôn là người xuống nước đầu tiên, em ngốc quá phải không?” Cô lại quay qua nhìn anh, anh vẫn im lặng nhìn về phía trước: “ Gần đây nhất, em đã ăn trọn một quả lừa của nó, nó bảo, mình sẽ về nhanh thôi, chỉ khoảng 1, 2 năm gì gì đó… em đã tin. Hôm nó đi, em không tiễn, vì trực giác của em mách bảo, lần đi Úc với chú Hoàng lần này, nó… sẽ không trở về nữa. Em đã cá cược với bản thân, nếu em đến tìm nó, đồng nghĩa với viêc suy đoán của em không hề sai, nên… em không thể đi…” Nụ cười giữ trên khóe môi đã méo mó đến xấu tệ, nhưng cô vẫn kiên trì kể tiếp: “ Đáng lẽ, em nên cảm thấy may mắn mới đúng…. sinh ra trong một gia đình hoàn toàn bình thường, bố mẹ chiều chuộng, em thích cái gì, họ đều cố gắng để mua… Còn nó, giàu thì sao chứ. Đằng sau nụ cười thiên thần đó, là cả một sự đổ vỡ, một sự đổ vỡ trong hôn nhân, nó phải trốn chạy người mẹ kia, người mẹ tàn nhẫn…” Cô cúi gằm mặt trên đầu gối , nghịch nghịch hòn đá nhỏ nằm trên đường, cảnh vật bỗng chốc mờ đi, từng giọt, từng giọt nước khẽ rớt trên mu bàn tay đang vẽ nghuệch ngoạc của cô… Có lẽ, vì trời không mưa, nên… hôm đó, cô đã nói rất nhiều, bước đầu bù đắp cho những tháng ngày lặng lẽ kia, và, cũng là lần đầu tiên, cô dám nhìn thẳng vào mắt anh, không kiêng nể…
...