Wap đọc truyện, sách hay miễn phí cập nhập mỗi ngày
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“… Mình không ở trong nước thì ở đâu? Đây là số điện thoại của mình ở Vô Tích, các cậu không có số của mình sao?”

Lão đại kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu đi du học sao?”

“Ai nói thế?” Tôi xám xịt mặt: “Mình chỉ đi ra nước ngoài du lịch một thời gian thôi. Mình có nhắn tin cho mọi người rồi mà, bảo các cậu cho mình địa chỉ để mình gửi quà…”

“Chúng mình đều đã thay đổi số điện thoại rồi.”

“…”

Được rồi, thật ra cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện bọn họ đổi số di động. Hiện giờ mạng lưới thông tin tiện lợi thế, muốn tìm cách liên lạc khác cũng rất đơn giản. Thế nhưng, ba tháng sau khi về nước, tôi cũng vô ý thức không đi tìm bọn họ. Tôi nghĩ để qua một thời gian nữa rồi liên lạc cũng được, không ngờ quên mất tới tận bây giờ.

“Mình sai rồi… Lát nữa cậu gửi số điện thoại của mọi người cho mình nhé. Mà sao cậu lại nghĩ là mình đi du học?” Cho dù không thấy tôi liên hệ thì cũng không đến nỗi nghĩ như vậy chứ?

“Hình như là Dung Dung nói. Có phải cậu cũng không tới làm việc ở Thịnh Viễn đúng không?” Lão đại mờ mịt.

Dung Dung sao lại nói tôi đi du học? Tôi mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng mà nhắc tới cô ấy tôi lại thấy không thoải mái, cho nên chuyển sang vấn đề khác: “Thôi không nói chuyện này nữa. Hôn lễ của cậu mình nhất định tới.”

“Chỉ đến thôi thì không được! Mọi người các cậu nhất định phải tới trước một ngày giúp mình, ngày mồng một đi. Chúng mình nghèo, toàn bộ đều phải tự trang trí. Hihi”

Mọi người?



Tôi im lặng một chút mới từ chối: “Mồng một mình chắc không đi được rồi. Cậu cũng biết nhân viên tài vụ đầu tháng đều phải tăng ca…”

“Tết tây cũng phải tăng ca?” Lão đại hồ nghi.

“Ừ, cực kỳ vô nhân đạo đúng không?” Tôi sợ cô ấy tiếp tục lằng nhằng, vội vàng hì hì hai tiếng rồi nói: “Cậu lấy chồng sớm thế? Lão đại, không phải cậu…”

Lão đại chắc là cũng bị mọi người hoài nghi như thế nhiều rồi nên nghe vậy lập tức quát: “Lão nương đây không có thai!!! Được lắm, các người cả đám đầu óc đều đen tối!”

“Mình đâu có nói là cậu mang thai!” Tôi oan ức kêu.

“Thế cậu định nói gì?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Mình muốn nói, lão đại, không phải cậu khiến cho ông xã của cậu mang thai rồi chứ?”

Bên kia im lặng. Sau đó bỗng nhiên một trận cười to truyền tới: “Ha ha ha ha ha… Chính xác! Chính là như thế đấy. Dưa Hấu à, bao nhiêu người như vậy chỉ có cậu là nhìn rõ chân tướng. Ha ha… Sang năm anh ấy sinh con xong nhất định cậu phải tới uống rượu mừng.”

Tôi bị trận cười của cô ấy làm cho sợ run: “Lão đại, cậu cười man rợ quá.”

“Rất buồn cười phải không? Nói xem, Hi Quang, tâm trạng cậu có vẻ rất tốt.”

Tôi ngẩn ra: “Vậy sao?”

“Ừ. Nghe qua điện thoại cũng nhận ra được.”

Cúp máy, tôi chống cằm ngây ngốc một hồi. Ngay cả lão đại chỉ nói chuyện điện thoại với tôi cũng phát hiện ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra, tâm trạng tôi đúng là tốt thật. Có điều, rốt cuộc là vì sao lại tốt, hình như cũng không có chuyện vui gì kinh thiên động địa lắm thì phải…

Chẳng lẽ là…

Tôi không tự chủ được liếc sang nhìn Lâm Tự Sâm đang ngồi trong phòng làm việc.

Chẳng lẽ là bởi vì vừa có một anh đẹp trai xí xóa thù hận với tôi ư?

Ừm, chắc là như vậy. Đây đúng là chuyện đáng mừng. Tôi và Lâm Tự Sâm, tai thời điểm trước khi năm cũ qua đi, sau khi anh ta bị tai nạn, tôi nhảy lầu (!!!), rốt cuộc chúng tôi cũng đã bước vào…

… Mối quan hệ cấp trên cấp dưới vui vẻ hòa đồng!

Rất gian nan có phải không?

So với người ta yêu đương còn quanh có phức tạp hơn nhiều có phải không?

Cho nên tôi kết luận!

Để tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị hiện giờ,tôi sẽ tới dự tiệc cưới của bạn anh ta. Dù sao cũng không thể để cho người ta mang theo áy náy trong lúc kết hôn được.
Nắng gắt (Cố Mạn) – Chương 27

Chuyển ngữ: Sahara

Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, đám cưới ngày mồng một mặc gì, mồng hai mặc gì đều đã định rồi. Kết quả người tính không bằng trời tính. Đêm ba mốt trời bỗng nhiên trở rét, nhiệt độ đột ngột giảm xuống còn mười độ, chớp mắt một cái sang đông.

Tôi vô cùng khổ não.

Hầu như toàn bộ quần áo của tôi đều để ở Vô Tích, trong số những bộ ở Tô Châu hiện tại, chỉ có… đồng phục nhân viên là phù hợp với cái thời tiết này!

Chẳng lẽ bây giờ lại đi mua?

Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay tôi dậy muộn, giờ đã mười hai rưỡi rồi, Lâm Tự Sâm hẹn hai giờ sẽ tới đón tôi, căn bản không kịp đi mua.

Tôi mắc kẹt hồi lâu trong sự phân vân giữa “phong độ” và “ôn độ” 0, cuối cùng dứt khoát lựa chọn “ôn độ”. Hai giờ đúng, tôi xuất hiện ở cửa công ty.

0 cách chơi chữ với hai chữ “độ”, ý là “hình tượng” với “giữ ấm”.

Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ven đường, có lẽ đã đợi tôi được một lúc. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền mở cửa xuống xe, sau đó nhíu mày.

Tôi vội vàng giải thích: “Em sẽ không mặc thế này tới hôn lễ đâu. Xuống xe em liền cởi, tại giờ đang có gió lạnh quá!”

Anh ta nhìn tôi mấy giây, cuối cùng mở miệng nói một câu vô cùng hàm súc: “Nhiếp Hi Quang, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn gái tới hôn lễ của bạn.”

“Hả?”

“Vì vậy, em có thể đừng tạo cho tôi cái cảm giác là tôi đang bắt em tăng ca được không?”

Tôi bất đắc dĩ giải thích: “Tại em không còn cách nào khác, ở đây em không có quần áo dày, giờ mà đi mua thì sợ không kịp.”

Anh ta quan sát tôi từ đầu tới chân: “Lên xe, tôi đưa em đi tới một nơi.”

“Đi đâu?”

“Trước đây tôi có điều trị cho một bệnh nhân ở Tô Châu, cô ấy mở một hiệu thời trang, tôi đưa em qua đó.”

Có cần quan trọng hóa như vậy không?

Tôi chần chừ nói: “Thật sự rất cần thiết à?”

Lâm Tự Sâm vừa tìm danh bạ điện thoại, vừa thản nhiên trả lời tôi: “Ừ, tôi khá là sợ mất thể diện.”

“…” Tôi đành lẳng lặng đi theo.

Bệnh nhân cũ của Lâm Tự Sâm là một phụ nữ trung niên hào sảng nhiệt tình, tên gọi là chị Vương. Chúng tôi vừa đến đã thấy chị ấy đứng chờ ở cửa. Thấy chúng tôi xuống xe, chị ấy liền chạy ra chào đón: “Bác sĩ Lâm, đúng là khách quý khách quý!”

Nói xong, chị ấy nhìn sang tôi: “Vị này là bạn gái của bác sĩ Lâm sao? Trời ơi, xinh đẹp quá! Ngày trước lúc chị còn nằm viện vẫn nghĩ, sau này không biết cô gái nào may mắn trở thành người yêu của bác sĩ Lâm.”

Tôi vốn định mở miệng phủ nhận, nhưng chị Vương quả thật là quá nhiệt tình, tôi còn chưa kịp nói gì thì chị ấy đã chạy đi lấy catalogue (bảng kê danh mục hàng).

Tôi toát mồ hôi, ngại ngùng nhìn Lâm Tự Sâm nói: “Chị ấy hình như hiểu lầm rồi.”

Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh: “Không sao. Hiểu lầm như thế có thể được giảm giá.”

… Lời này thật là quá sức tưởng tượng mà! Tự nhiên tôi lại cảm thấy, hình như khiến cho người ta hiểu lầm như thế cũng không tệ lắm thì phải?

Thế nhưng tôi vẫn yếu ớt nhắc nhở anh ta: “Như vậy không hay lắm đâu…”

“Em cho rằng tôi nói là đưa nhân viên đi mua quần áo sẽ hay lắm sao?”

“…”

Được rồi…

Dù sao thì cũng đã bỏ qua cơ hội giải thích rồi, tôi cũng không thể xông đến trước mặt chị Vương mà nói tôi không phải bạn gái Lâm Tự Sâm được. Thật là quá mất mặt! Đằng nào thì sau này cũng không có cơ hội gặp mặt nữa, lại còn có thể… giảm giá, thôi thì mặc kệ đi.

Chị Vương rất nhanh cầm một chồng catalogue cho tôi xem, lại còn đưa một cô gái trẻ ra giới thiệu: “Đây là Anne, nhân viên số một ở cửa hàng của chị, mắt nhìn vô cùng chuẩn. Chị để em ấy ở đây giúp em chọn trang phục nhé. Chỗ chị còn có rất nhiều hàng mới về, em cứ từ từ xem.”

“Vâng, cảm ơn chị Vương.” Tôi nhận lấy bộ catalogue kia.

Anne đưa mắt nhìn qua tôi một lượt.

“Dáng chị thế này mặc gì cũng đều rất hợp, có thể thử tất cả các phong cách xem xem. Bình thường chị thích mặc quần áo gì?”

“Đơn giản thoải mái một chút.”

“Ừm, vậy mấy kiểu này thế nào?” Cô gái loạt xoạt lật giở vài trang cho tôi xem, “Hay là c
<<1...131415
Bình luận bài viết
↑↑ Cùng Chuyên Mục
» Nắng gắt - Cố Mạn - Phần 1
» Nắng gắt - Cố Mạn - Phần 2
» Nắng gắt -Cố Mạn - Phần 3
» Nói Yêu Em 7 Lần - Born
» Thiên thần bóng tối - Phần 2 - Chi Chan
12»
Tags:
Game online Hay
Chia sẻ
SMS Google Zing Facebook Twitter
Liên kết wap: Wap game
U-ON
DMCA.com Protection Status
robots.txt
1/1/136126
Lên đầu trang

Duck hunt