Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu
tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy
không phải là ba hay mẹ nó mà là người
thầy kính yêu của nó…
Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng
nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ
đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó
cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ
đến điều kiện của con mình “làm sao mà
chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất
ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có
thể”.
Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo
lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng
trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu
nó.
Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở
mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-
nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ
mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào
khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã
không “cảnh giác” thừa.
Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã
ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000
đồng bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ
tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã
nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ
lâu lắm! 900.000 đồng, nó cứ mân mê
những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc
không có ai để khóc.
Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài
Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng
10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó
thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng
nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của
thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng
như nó bế tắc nhất!). Hai năm, nó vẫn chưa
một lần về thăm thầy.
Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: “Thầy
H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ:
“Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng
nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh
lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào
viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư
hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm
thì thầy đã…”.
Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái
nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt
mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi
vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ
10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới
để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài
hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên
nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài
trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy
ơi… Sao không đợi con về?”.
Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng
10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho
đến khi nó kịp trở về…